Sáng hôm sau, khi tiếng chim đã cất lên cao. Tôi ở trên cây gọi to, nhưng con chuột chũi đã đi đâu mất không biết, chỉ còn 1 mô đất trên mặt đất. Thật may mắn là hôm đó trời không nắng, âm u và sầm sì lắm.
Tôi tụt xuống khỏi cái cây, bới xuống cái mô đất đó xem con chuột còn ở đó không. Nó đã đi và cuỗm theo cả cái kính nữa. Tôi lần mò đi theo cái vệt đất nó đùn lên đó, đi được 1 đoạn, thì 1 cái đường đất ủn đó đã chia làm 3 làm 4 đường. Con chuột quả thực rất ranh ma, nó đã ủn sẵn mấy đường để đánh lạc hướng tôi, hòng không cho tôi tìm được nó.
Tôi lủi thủi đi, miệng ngậm ngọn cỏ, trong lòng tự nhủ nếu mà bắt được con chuột nhất định tôi sẽ giết nó. Tôi đi 1 khoảng xa đến gần trưa thì đến 1 vùng đất được dọn sạch cỏ hình vuông, ở bên đó xếp những thứ rất kì lạ.
Những bông hoa to có màu sẫm, có hình pho tượng như hình quả núi, có cái hộp có 1 cái cần gạt khá là giống mấy cái máy quay số ngẫu nhiên ở trường tôi. Tôi nhặt cái hộp lên gạt thử cái cần, cái hộp phát ra những tiếng tạch tạch tạch nghe rất vui tai.
Những bông hoa to có màu sẫm, có hình pho tượng như hình quả núi, có cái hộp có 1 cái cần gạt khá là giống mấy cái máy quay số ngẫu nhiên ở trường tôi. Tôi nhặt cái hộp lên gạt thử cái cần, cái hộp phát ra những tiếng tạch tạch tạch nghe rất vui tai.
Vậy là tôi tiếp tục đi về hướng ánh sáng mặt trời khuất sau đằng mây kia. Khi tôi dừng lại phía trước là 1 nửa cái gốc cây to trống rỗng, dưới chân là 1 con chồn có cái đuôi vằn trắng vằn đen rất đẹp. Nó đang vờn cái lông vũ của 1 con chim hay con gà nào đó. Tôi từ phía xa tiến lại gần nó từ phía sau.
Con chồn giật nảy mình, quay lưng lại kêu lên 1 tiếng "ngoe", tôi đang định cất tiếng hỏi nó thì nó đã nhảy xổ lên cắn 1 nhát trúng cái tay tôi, tôi ngã người ra phía sau, làm rơi cái hộp văng lăn trên mặt đất. Nó nhả tay tôi ra, bò lại phía cái hộp đang kêu tạch tạch tạch, 1 tay nó thò ra gõ gõ nhẹ vào cái hộp như con mèo vậy.
Tôi thì nằm nhỏm người dậy 2 tay 2 chân đẩy người rất lùi lại, ra xa con chồn kia, nó có vẻ vẫn đang tò mò với cái hộp. Tôi giật lùi thật xa rồi tìm 1 cái gốc cây ngồi tạm xuống.
Cái hàm răng của con chồn sắc quá, nó cắn vào tay tôi , chảy máu, lại rất nhức, giờ tôi không thể nhấc tay trái lên nữa. Tay phải thì bóp chặt vào gần tay trái cho máu không chảy ra nữa.
Cái hàm răng của con chồn sắc quá, nó cắn vào tay tôi , chảy máu, lại rất nhức, giờ tôi không thể nhấc tay trái lên nữa. Tay phải thì bóp chặt vào gần tay trái cho máu không chảy ra nữa.
Tôi đói quá, giờ cũng đã quá trưa rồi, mà chưa được cái gì vào bụng. Cũng không thể ngồi ở đây quá lâu được, vậy là tôi lại tiếp tục lên đường,
vừa đi vừa quan sát tránh những cái gốc cây rỗng kia ra. Cũng may có cái hộp đó, chứ không chắc con chồn đã xé xác tôi ra từng mảnh rồi.
vừa đi vừa quan sát tránh những cái gốc cây rỗng kia ra. Cũng may có cái hộp đó, chứ không chắc con chồn đã xé xác tôi ra từng mảnh rồi.
Tôi đi cả buổi chiều hôm đó, cho đến khi gần chập tối, thì đến 1 cánh đồng cỏ có nhiều những hang thỏ và những con bò phía xa xa. Đằng góc kia còn có 1 cái hàng gì đó cao cao, trông như những cái hàng rào gỗ nhà tôi vậy, tôi đi lại phía đó. Đó là 1 khu đất khá rộng, được bao quanh bằng những miếng gỗ thẳng nối với nhau rất chắc chắn.
Nhìn qua khe hàng rào tôi còn thấy bên trong có rất nhiều đồ đạc, có lẽ trong đó còn có người nữa vì có cả 1 đống lửa đang cháy.
Nhìn qua khe hàng rào tôi còn thấy bên trong có rất nhiều đồ đạc, có lẽ trong đó còn có người nữa vì có cả 1 đống lửa đang cháy.
Tôi đi xung quanh hàng rào đó, mới thấy 1 lối vào khá nhỏ, trông như 1 cái cổng vậy. Lúc đó trời cũng chập tối rồi, tôi chỉ chú ý đến ánh lửa mà không biết có 1 sợ dậy nhỏ căng ngang lối vào. Và khi tôi đụng phải nó 1 loạt tiếng lóc cóc những viên đã va vào nhau.
- Ai đó, đứng im
Tôi sợ quá không nhúc nhích, mắt nhìn xung quanh.
Từ phía gần đống lửa có 1 cái lều nhỏ được gác bằng những cái que và cỏ bước ra một người. Người châm cây đuốc để sẵn cạnh đống lửa rồi xách theo 1 cái rìu tiến về phía tôi. Khi đã đến gần.
- 1 con nhện đi bằng 2 chân
Vẻ mặt của người đàn ông này rất kì lạ xen lẫn ngạc nhiên.
- Ngươi là ai ?
- Cháu là Webber
- Ngươi biết nói tiếng anh, 1 con nhện biết nói tiếng anh
- Cháu không phải nhện.
- Cháu từ đâu đến
- Cháu không biết, cháu đang tìm đường về nhà
- Cháu là Webber
- Ngươi biết nói tiếng anh, 1 con nhện biết nói tiếng anh
- Cháu không phải nhện.
- Cháu từ đâu đến
- Cháu không biết, cháu đang tìm đường về nhà
Người đàn ông vó khuôn mặt góc cạnh với cái áo sơ mi kẻ ô vuông màu nâu, trên tay ông ta xách 1 cái rìu bằng vàng, sáng loáng.
- Cháu đi theo ta vào đây.
Bấy giờ tôi mới nhúc nhích chân đi theo người đàn ông đó tiến lại phía đống lửa, cả 2 cùng ngồi xuống.
- Cháu đã ăn gì chưa
- Cháu chưa
- Vậy đợi ta 1 lát
- Cháu chưa
- Vậy đợi ta 1 lát
Người đàn ông đó đứng dậy tiến về phía 1 cái cục gì đó màu xám xám phía xa giống cái máy giặt ở nhà tôi. Mở cái cục đó ra, mang ra 2 quả táo rồi về ngồi lại gần chỗ tôi. Ông ta đưa cho tôi 2 quả táo đó, tôi nhận lấy. 2 quả táo có vẻ rất tươi và lạnh như mới lấy từ tủ lạnh ra vậy. Tôi ngồi đó ăn, ăn hết cả 2 quả, còn ông ta ngồi nhìn tôi.
- Cháu nói cháu là Webber, vậy bố mẹ cháu đâu, sao cháu lại ở nơi này
- Cháu không biết nữa, cháu nhớ nhà.
- Cháu chỉ nhớ khi bị một con nhện cắn cháu đã ngất đi và khi tỉnh dậy thì cháu ở đây.
- Vậy là cháu cũng là nạn nhân của Maxwell.
- Chú cũng biết ông ta sao
- Ta biết, ta là Woodie, ta đang sống hạnh phúc cùng với vợ con ở bìa rừng.
- Vào một hôm ta đi vào rừng đốn củi, và bị đưa tới nơi này.
- Khỉ thật.
- Vậy cháu định đi đâu tiếp theo
- Cháu sẽ đi tìm Maxwell, cháu muốn về nhà
- 1 mình cháu không thể tìm được ông ta đâu.
- Hãy ở lại đây cùng ta, chờ đến khi mùa đông qua đi, chúng ta sẽ cùng rời nơi này.
- Vậy thì tốt quá, cháu cảm ơn chú.
- Ta ở đây 1 mình cũng buồn lắm.
- Cháu không biết nữa, cháu nhớ nhà.
- Cháu chỉ nhớ khi bị một con nhện cắn cháu đã ngất đi và khi tỉnh dậy thì cháu ở đây.
- Vậy là cháu cũng là nạn nhân của Maxwell.
- Chú cũng biết ông ta sao
- Ta biết, ta là Woodie, ta đang sống hạnh phúc cùng với vợ con ở bìa rừng.
- Vào một hôm ta đi vào rừng đốn củi, và bị đưa tới nơi này.
- Khỉ thật.
- Vậy cháu định đi đâu tiếp theo
- Cháu sẽ đi tìm Maxwell, cháu muốn về nhà
- 1 mình cháu không thể tìm được ông ta đâu.
- Hãy ở lại đây cùng ta, chờ đến khi mùa đông qua đi, chúng ta sẽ cùng rời nơi này.
- Vậy thì tốt quá, cháu cảm ơn chú.
- Ta ở đây 1 mình cũng buồn lắm.
Chúng tôi ngồi trò chuyện một lúc. lúc đó cũng khoảng 10h tối rồi, những tiếng côn trùng kêu cũng ngừng hẳn, không gian lặng im hơn. Rồi 1 lúc sau, 1 con gió mát lạnh thổi ùa từ phía sau khiến những ngọn lửa bạt đi. Nhiệt độ hạ xuống dần.
- Vậy là mùa đông đã đến rồi, cháu hãy vào cái lều kia ngủ trước đi, ta đi chuẩn bị 1 chút rồi sẽ vào sau.
Vừa cất lời, người đàn ông cầm cây đuốc đứng dậy.
- Vào trong ngủ đi
- Vâng
- Vâng
Tôi đi vào bên trong cái mái lều được lợp bằng cỏ này, xung quanh là những bện cỏ khô được xếp lại khá chắc chắn, nền phía trong cũng được trải cỏ khô thật êm ái. Tuyệt vời thật, thoải mái hơn ngủ trên cây rất nhiều. Tôi hé hé tấm mành che thấy bóng dáng người đàn ông cầm cây đuốc và rìu đi khuất dần ra khỏi hàng rào. Tôi nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Hết cháp 27
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét