Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2016

Part 30: Gặp lại chũi trùng

   Cả đám lao lên tả xung hữu đột với nhau. Tôi lao lên, mấy con sói cũng vậy, định tấn công tôi, tôi lùi lại, và ngay lập tức mấy thằng đệ nhảy vào. Bọn sói thì cắn, còn mấy thằng đệ tôi thì đánh nhau lịch sự lắm, toàn chân tay bo, à nhầm toàn giơ tay có 2 cái móng ra choảng nhau. Móng bằng sừng cứng khác gì các cô các chị cầm guốc choảng nhau.
3 con sói làm sao địch lại đám lợn của tôi thuê, chúng nhanh chóng bị úp sọt, mặt mày tím tái, bầm dập tơi tả, kiệt sức nằm bẹp dưới đất.
Con hải mã cũng mở cửa ra. Nó hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng rút cây tiêu ra, thổi 1 cái, trúng 1 con lợn, cơn lợn nằm vật ra như say cần. Mấy con khác không hiểu sao, đưa 2 tay lên ôm đầu chạy toán loạn.
Có thể mấy cục thịt tôi cho chúng chỉ đủ như vậy thôi. Con hải ly nhắm ngay vào tôi, không kịp suy nghĩ gì nữa, tôi chạy thật nhanh để né cái phi tiêu con hải ly thổi.
"piu" , tạch, cái phi tiêu cắm ngay dưới đất
Hây za, xem ta đây.
Tôi giơ cái bommerang lên, ném 1 cú hết sức về phía con hải mã. Cái bommerang quay lao đi với tốc độ cao, trúng bụng con hải mã làm nó rơi cả cái tiêu đang ngậm trên mồm (chết mày chưa).
Tôi đang đắc chí thì cái bommerang nảy bật lại, quay lòng vòng về hướng tôi với độ mạnh và tốc độ của định luật bảo toàn khối lượng của Dawc.Uyn :3
Tôi loay hoay quá không biết bắt lại nó như thế nào (trong game, tôi đã từng ném cái bommerang trúng con thỏ và quên không bấm nút "action" để nhặt lại, kết quả bị lia lại mất cục máu :'(
"Cộc" cái bomerang chết tiệt lia trúng đầu tôi trong khi tôi chưa kịp tóm nó, tôi choáng quá, ngã vật ra đất, đầu đau nhói, tai thì o o như bị cái gì nổ cạnh tai.
Tối hôm đó tôi tỉnh dậy thì thấy mình nằm dưới nền tuyết, trong 1 căn nhà bằng băng hình vòm. Tôi quay ngang nhìn xung quanh.
Ô kìa, chú Woodie, chú
Chú Woodie nằm cách tôi 1 đoạn, khoảng 1 sải tay nhưng tôi không chạm vào được vì tôi bị trói chân tay lại rồi.
Tôi cố xoay người, co chân đạp vào chú ấy xem sao. Thân hình chú ấy nằm úp mặt xuống đất, giờ xoay ra, vẻ mặt nhợt nhạt, đôi môi tái đi, không cử động được, tôi phải vừa gọi vừa đạp mãi chú ấy mới mở mắt ra.
Tôi mừng rơi cả nước mắt, mừng quá, tôi nói chuyện với chú ấy liên tục, nhưng chú ấy chỉ nhìn tôi với ánh mắt yếu ớt, miệng chú ấy cố hé môi để nói nhưng không thể, cái áo nhuốm đầu máu.
Tôi xoay người nhìn xung quanh, chỉ có tôi và chú ấy nằm trong căn nhà bằng băng đó. phía chân tôi là 1 cái cánh cửa, tôi lần lần xuống co chân đạp thử cánh cửa nhưng có vẻ như nó đã được khóa bên ngoài mất rồi.
Bất lực quá, tôi lại nằm vật ra. Khóc òa lên, sợ hãi, sợ như lần đầu tiên tôi thức dậy dưới nghĩa địa vậy.
Tôi nghĩ tới cảnh khi nào đó, con hải mã kia sẽ giết tôi để làm chả. Tôi chưa muốn chết, tôi còn phải gặp Max, tôi muốn về với gia đình mình.
Tôi khóc, khóc không to nhưng nước mắt cứ chảy ra. Tôi khóc 1 lúc thì cũng nín và thôi không khóc nữa. Rồi chợt tôi nghe thấy tiếng sột soạt ở đâu đó, tôi im lặng, lắng nghe. Tiếng xột xoạt ngày càng gần, gần ngay sát phía ngoài bức tường băng.
- Ai đó, có ai không
- cứu tôi với
- Cứu tôi với.
Tiếng xột xoạt ngừng lại rồi lại tiếp tục, lần này thì nghe ngày 1 rõ hơn, rồi từ phía bức tường kia 1 làn đất cứ ủi lên liên tục.
- A chuột chũi, có phải bạn chuột chũi không
Con vật đó ngừng ủi đất, ngóc đầu lên
- Ai đó
- Tôi nhện đây, anh nhớ tôi không
- À, hóa ra là anh, chính anh đã bắt nạt tôi đó phải không
- Không, không phải, tôi không cố ý đâu, hôm đó tôi tụt xuống cây vô tình dẫm phải a nên sợ quá mới vậy thôi.
- Vậy hả, anh làm gì ở đây mà bị trói thế kia
- Tôi bị hải mã bắt giam ở đây
- Anh có thể giúp tôi trốn khỏi đây không
- Không, không đời nào, tôi sẽ không giúp anh đâu
- Tôi xin anh đấy
- Đừng năn nỉ tôi nữa, tôi đi đây
- Khoan đã anh chũi.
- Nếu anh giúp tôi và người này thoát ra khỏi đây được, tôi hứa sẽ tặng anh thật nhiều hoa quả và hòn đá nhiệt, anh thấy sao.
- Hòn đá nhiệt sao
- Phải, nó sẽ giúp anh ấm áp vào mùa đông hơn
- Nghe hay đấy
- Vậy giờ tôi giúp anh như thế nào
" trích: hòn đá giữ nhiệt thực chất là 1 hòn đá cuội bên đống lửa của chú Woodie, khi lửa cháy, hòn đá đặt cạnh rất ấm, cầm nó trên tay có cảm giác rất thích"
- Anh hãy cắn đứt giùm tôi mấy sợi dây này đã
- Được rồi
Chũi trùng nhanh chóng dùng 2 chiếc răng cửa cắn đứt tan sợi dây buộc tay và chân tôi.
Tôi lao ngay đến phía chú Woodie, 2 tay đặt lên người chú ấy. chú ấy vẫn vậy, kiệt sức và không làm gì được chỉ mở mắt.
- Anh nhện, hình như hãi mã đang về, nó sắp đi tới đây rồi
- Vậy hả, tôi phải đóng giả như lúc nãy chờ xem sao đã.
Tôi lao về vị trí cũ lúc nãy, giấu mấy sợi dây sau lưng, đưa tay ra phía sau giả vờ như vẫn bị trói.
Con hải mã mở cửa, tôi nhắm mắt lại, thực ra vẫn hơi ti hí để quan sát, lúc đó chũi trùng cũng đã nhanh chóng đào đất chui xuống.
Nó nhìn xung quanh, nhìn về hướng tôi, rồi lại thôi, nó quay đến ngồi bên 1 chỗ nhẵn hơn, rồi đặt cây tiêu bên cạnh, nằm xuống nhắm mắt lại ngủ.
1 lát lâu sau, chũi trùng thò đầu lên mặt đất, gần chỗ tôi, tôi thì thầm:
- Này anh chũi, anh hãy chui lên đây, khẽ rón rén lại lấy cắp cây tiêu thôi của nó đi.
Chũi trùng bò lên, thận trọng từng bước chân không phát ra tiếng động, nó ngậm lấy cây tiêu, rồi giật lùi về phía tôi, tôi thò tay ra phía trước cầm lấy cấy tiêu. Tôi đặt cây tiêu lên miệng, hít 1 hơi thật sâu, hướng phía cây tiêu về phía con hải mã.
Lúc tôi hít vào mạnh phát ra tiếng hay sao mà con hải mã mở mắt ra, nó quay ngay sang phía tôi. Nó bật dậy nhanh như cắt, 2 tay sờ xoạng nhìn xung quanh rồi chỉ tay về phía tôi định kêu lên thì....
"piu" nó nằm vật ra như chuột ăn phải bả, tôi vừa thôi tiêu trúng nó. May quá, nó nó hôn mê rồi. Tôi nhỏm người đứng dậy, lấy mấy sợi dây đi đến phía con hải mã, lật úp nó lại rồi trói hết tay chân nó lại.
- Anh chũi, anh có thể đi kiếm giùm tôi 1 tấm da hay cái gì đó có thể đặt được người kia lên đó và kéo đi không.
Chũi chui xuống đất, ủi đất đi, tôi đứng dậy, mở cửa ra. Trời đã tối mất rồi, nhưng không hiểu sao căn nhà băng này lại phát ra được ánh sáng màu xanh nhạt chứ.
1 lát sau thì chũi trùng trở về, nó tha về 1 cái lá khô to bản, to như lá khoai, mà dầy và chắc. Tôi dùng cái là đó, trải ra bên cạnh chú Woodie, rồi lăn chú ấy vào cái lá đó. Chú ấy không cử động được.
- Anh chũi, anh có thể cho tôi mượn cái kính được không, tối như thế này tôi phải nhìn thấy đường về nhà.
- Anh yên tâm, tôi ko lấy nó đâu, tôi chỉ mượn thôi, anh hãy cùng tôi đi về nhà tôi luôn.
Chuột chũi không nói gì đưa cho tôi cái kính, đeo lên mắt.
Giờ tôi có thể đi trong bóng tối và thấy được đường về.
Tôi bắt đầu kéo cái lá có chú Woodie nằm trên đó về hướng nhà chú ấy, không quên lấy lại cái bommerang được gài bên người hải mã.
Tôi kéo chú ấy về nhà, cũng may là mặt đất phủ tuyết nên cũng khá trơn. Nhưng vì tôi không được khỏe nên gần tới sáng tôi mới kéo đc chú ấy về tới nhà.
Khi đã kéo chú ấy sát bếp lửa, tôi mới loay hoay tìm cách đốt lửa ở bếp lên, ở cạnh chú ấy rất lâu nên tôi cũng học được cách tạo ra lửa.
Ngọn lửa bùng lên, tỏa ra những tia nhiệt ấm áp xung quanh. Tôi chạy lại phía mấy cái hòm, lục tung tất cả lên, cũng tìm được mấy quả táo. Tôi mang lại phía gần bếp lửa, đưa cho chũi 1 quả rồi đặt số còn lại xuống mặt tuyết.
Ánh lửa ấm áp cũng sưởi ấm nhiều cho Woodie, chú ấy đã tỉnh hơn, đã mở được miệng ra, nói đc thì thầm nhưng không thể cử động được chân tay.
- Cảm ơn cháu nhé Webber, cháu thật dũng cảm đấy
- Không có gì đâu ạ, cháu cần phải cảm ơn chú nhiều hơn thế
- Chính chú đã cho cháu ở lại đây và dạy cho cháu rất nhiều thứ.
....
.....
Tối hôm đó, chú ấy đỡ hơn, có thể ngồi dậy được và cũng đã ăn đc 1 2 quả táo. Nhưng vẫn không thể đứng lên được vì vết thương rất nặng ở chân.
Tối hôm đó, tôi kéo chú ấy vào trong lều cho chú ấy ngủ, còn tôi thức cả đêm ngồi cạnh bếp lửa. Thi thoảng tôi ngủ gật bên bếp lửa, chũi trùng cũng đào đất nằm gần đó.
Tối hôm đó, gió ngừng thổi, tuyết ngừng rơi, không gian im ắng, tất cả thật yên bình, sự yên bình khởi đầu cho 1 điều kinh khủng sắp xảy ra.
Sáng hôm sau, trời đã sáng, những con bò đã gáy, à nhầm những con bò đã kêu o ó. Tôi nhanh chóng chạy vào trong lều xem chú Woodie như thế nào. Nhưng chưa đầy 1 lát sau, 1 chấn động mạnh như động đất 5 độ rích-te, từng đợt, từng đợt làm rung chuyển cả căn lều.
Tôi chạy ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra. Phía xa là 1 con gấu lửng khổng lồ đang tiến lại phía doanh trại này, lông trên vai và đầu của nó có màu xám trong khi từ bụng trở xuống chân là màu đen, hàm răng của nó cứ nhè ra, vẻ mặt rất giận giữ, từng bước chân của nó dậm xuống đất làm rung chuyển mọi thứ, những cái cây bên đường nó đi đổ rạp hết cả. Không ổn rồi, chú Woodie đang ở trong lều, tôi co chân chạy thật nhanh vào bên trong lều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét