Sáng hôm sau, tôi đã tỉnh dậy thật sớm để chuẩn bị bện một cái áo giáp cỏ. Sau một giờ hì hục, cuối cùng tôi cũng đã bện đc 1 cái giống như 1 cái bao nhỏ quanh người, nhưng ko có ống tay.
Tôi phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi nơi này, tôi phải tìm đứa em gái của tôi, rồi phải tìm cả gã Maxwell nữa, tôi muốn về nhà, 1 mình ở đây tôi thấy cô độc, lạc lõng lắm.
Tôi phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi nơi này, tôi phải tìm đứa em gái của tôi, rồi phải tìm cả gã Maxwell nữa, tôi muốn về nhà, 1 mình ở đây tôi thấy cô độc, lạc lõng lắm.
Tôi sẽ thật khẩn trương để chuẩn bị đồ, ngồi xuống suy nghĩ một lát, tôi đứng dậy đi ra đống đá, chọn 1 viên đá nhỏ bằng 3 ngón tay, sắc cạnh và có vẻ chắc chắn. Thận trọng mài giũa nó thành 1 đầu nhọn, giờ thì tôi có thể gắn nó vào đầu cành cây thẳng để làm cái giáo rồi. Sau khi hoan thành mũi giáo, tôi lăm lăm cầm mũi giáo trên tay tiến về phía đàn bò. Nhưng không hiểu sao, đàn bò cứ thấy tôi là chạy tán loạn. Có thể chúng sợ tôi, phải làm cách gì để chúng ko sợ tôi nữa đây.
Sực nhớ ra hôm trước lúc gần bộ xương tôi nhặt được một chiếc mũ lông có gắn 2 cái sừng bò, nếu mình đội nó chắc bọn chúng sẽ không còn sợ mình nữa. Nói là làm tôi chạy ra phía gốc cây to, nhặt chiếc mũ đã được hong khô đội lên đầu, tuy hơi nóng 1 chút nhưng ổn. Lần này thì đàn bò đã không còn sợ tôi nữa, chúng vẫn đứng nhởn nhơ gặm cỏ mà không thèm để ý đến sự có mặt của tôi. Tôi chú ý đến 1 con bò con, đây sẽ là múc tiêu của tôi.
Tôi tiến lại gần, con bò bé nhỏ ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống tiếp tục gặm cỏ, mà nó ko biết rằng tôi sắp sửa giết nó. Tôi nhắm thật kỹ, rồi đâm thật mạnh mũi giáo xuyên ngang qua cổ con bò đó. Nó kêu lên 1 tiếng é.é..to. Con bò mẹ đứng gần đó quay sang, giống lên nhìn con đau đớn, ngay lập tức nó quay sang phía tôi húc tôi 1 cái vào bụng khi tôi không kịp phản ứng gì cả. Cú húc đó làm tôi văng xa khoảng hơn 10m, ngã và lăn vài vòng, chiếc mũ văng ra. Ui cha, đau qua, tôi cảm thấy trong người ko ổn chút nào, bụng tôi đau nhói, tôi muốn vào bệnh viện. Tôi nằm co quắp ôm bụng rồi thiếp lịm đi.
Chào anh ! Anh thấy trong người thế nào rồi, trước mặt tôi là 1 cô y tá, tôi nhìn xung quanh, tôi đang nằm trên giường bệnh. Tôi thấy đỡ hơn rồi. Tại sao, tại sao. Cô ý tá tiến lại gần tôi, nhẹ nhàng cúi xuống sát mặt tôi.
Tôi có thể hôn anh chứ?
Ờ, ừ dĩ nhiên rồi (tôi hơi bối rối)
Cô y tá hôn tôi, tôi cũng hôn lại....
Tôi có thể hôn anh chứ?
Ờ, ừ dĩ nhiên rồi (tôi hơi bối rối)
Cô y tá hôn tôi, tôi cũng hôn lại....
Ụm.bó.bò....tiếng giống của đàn bò làm tôi tỉnh giấc, con Chester thì cứ liếm mặt tôi liên tục, tôi ngồi dậy. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ, hiện tại tôi vẫn phải đối mặt, thật cô đơn, khốc liệt. Tôi cố gắng đứng dậy, bụng tôi vẫn hơi đau, cũng may chiếc áo cỏ này đã giúp tôi phần nào, nếu không giờ này tôi đã ngỏm thật rồi. Trời cũng dần xế chiều, tôi đứng dậy quan sát. Đàn bò hình như cũng bỏ đi rồi, chỉ để lại cái xác con bò nhỏ mà tôi đã giết nó, tôi tiến lại gần, cây giáo vẫn găm xuyên qua cổ nó, phía dưới là 1 vùng đất đất đã nhuốm màu đỏ của máu.
Tôi đặt một chân lên người con bò dùng sức rút mạnh mũi giáo ra khỏi người nó. Hài lòng vs chiến lợi phẩm săn đc, giờ tôi phải xẻ thịt nó ra bằng cây rìu sắc bén của tôi. Tôi chỉ lấy 4 phần đùi nhiều thịt nhất, tôi chặt hết chân, xếp gọn 3 chiếc vào chester, tay xách 1 chiếc. Tiến lại phía bìa rừng, trời xế chiều rồi. Tôi vội vàng chuẩn bị đồ để nhóm lửa, vậy là tối nay tôi sẽ có món thịt bò nướng. Tối hôm đó tôi ngồi xẻ hết thịt bò ra thành từng miếng mỏng, căng ra trên những cành cây bên cạnh đống lửa to đùng, tôi phải dùng đống lửa thật to nhằm hong khô hết được 24 miếng thịt bò này (mỗi miếng tầm 1kg).
Với số thịt bò khô ở trên tôi sẽ có lương thực đủ cho khoảng 12 ngày. Tôi gối đầu lên chiếc balo ngủ sớm. Thật điên rồ khi tôi phải thức khuya trong rừng vs cái hoàn cảnh này. Sáng hôm sau tôi thức dậy, tôi hơi đau đầu, dường như tóc tôi đã dài ra, râu cũng mọc rậm hơn, giờ này chắc tôi chả kém gì Robinson ngoài đảo hoang cả (tôi đoán thế). Kiểm tra những miễng thịt thật kĩ lưỡng, chúng đều đã khô hết như dự định và có vài miếng hơi cháy. Tôi gom tất lại, xếp vào balo. Thịt bò đã khô có vẻ đã nhẹ đi rất nhiều, chỉ còn chừng 1/3 trọng lượng thôi. Tôi kiểm tra xem mình còn có những gì. Balo (thịt, sách, rìu, dây chão), Chester (cỏ, đá cuội, khúc gỗ, 4 cái bẫy buộc kéo theo), người tôi mặc áo giáp cỏ, đầu đội mũ sừng bò và tay cầm chiếc giáo. Đủ rồi, tôi đứng dậy, lên đường đi.
Lần này theo bản đồ tôi sẽ đi về hướng Tây Bắc, nơi có 1 mảng bản đồ màu sẫm. Tôi đi, đi mãi, đi mãi, đi hơn nửa ngày mới tới vùng đất này, vùng đất có màu lá rụng, ở đây không có đồng cỏ, mà có những cây sồi, cây hạt dẻ tán rộng nhưng khá lùn. Tôi đang quan sát thì bỗng nghe được những tiếng gầm gừ ở gần đâu đó, tôi khẽ đặt balo xuống, thận trọng đưa mắt nhìn xung quanh, còn tay nắm chặt cây giáo. Từ phía xa tiến đến 1 con chó sói, tuy không lớn như con bò nhưng hàm răng của nó cũng làm tôi sợ. Tôi tự nhủ không được chùn bước, tôi còn có vũ khí cơ mà.
Con sói ngày càng tiến lại gần hơn, tôi thì đưa phía giáo ra trước ngực phòng thủ, mắt nhìn. Con sói bất ngờ phi thẳng vào tôi, tôi giơ mũi giáo lên, mũi giáo trượt nó, 2 chân trước nó đã chạm được vào 1 bên vai tôi, cú vố của nó đã xô tôi ngã ngửa ra sau, nó cũng bật ra một khoảng. Tôi nhanh như chớp xoay người lại, nhưng con sói lại số đến một lần nữa khi tôi chưa kịp phản ứng gì, lần này nó đã cắn trúng 1 bên tay tôi, gần khuỷu tay, tôi dùng hết sức thọc mạnh cái cán vào bụng nó, nó vẫn cắn tay tôi, tôi thúc thêm 2 cái nữa nó bẫn cắn chặt, tôi càng đau hơn.
Tôi đang nằm nghiêng, 1 tay bị cắn, 1 tay cầm chiếc giáo, 2 chân thì đang kẹp chân con sói. Tôi cố gắng xoay ngược phía mũi giáo về rồi thọc mạnh 1 phát vào bụng con sói, nó kêu lên 1 tiếng, nhưng miệng vẫn cắn tay tôi, nhưng lực cắn đã giảm dần, đến khi con sói không còn chống cự nữa. Tôi bỏ tay ra khỏi mũi giáo, gỡ miệng của con sói ra. Vết thương ở tay rỉ ra khá nhiều máu, còn vai bên kia vị vài vết xước, cũng chảy máu nhưng không nhiều bằng bên tay này.
Tôi lết dậy, khoác cái balo và lấy 1 tay bịt vết thương lại, tay bị thương xách cây giác lên và đi tiếp. Vết thương rỉ máu ra đầy tay của tôi, thấm xuống ướt cả 1 bên áo giáp.
Đi được 1 đoạn nữa dường như tôi bị mất máu hơi nhiều, tôi thấy lạnh và choáng. Tay tôi cầm chiếc giáo những bước đi chậm giần lại, mắt tôi tối lại, tôi ngã gục xuống, ngất lịm đi, khi tôi nghe tiếng uỵch của cơ thể khi ngã xuống tôi biết mình sẽ chết ở cái nơi này rồi.....
Đi được 1 đoạn nữa dường như tôi bị mất máu hơi nhiều, tôi thấy lạnh và choáng. Tay tôi cầm chiếc giáo những bước đi chậm giần lại, mắt tôi tối lại, tôi ngã gục xuống, ngất lịm đi, khi tôi nghe tiếng uỵch của cơ thể khi ngã xuống tôi biết mình sẽ chết ở cái nơi này rồi.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét